Blogger Người Buôn Gió từ trời Tây nghĩ về Việt Nam
Blogger Người Buôn Gió và Thị trưởng thành phố Weimar
VOA 12.05.2013
Hôm nay tôi ở đây, tôi không phải chú ý xóa những gì mình viết trên máy tính, không phải lo ngày mai mình có thể bị bắt hay bị triệu tập vì chuyện viết blog. Đó là điểm khác biệt rất lớn. Những người viết blog trong nước ngày đêm mong ước có được điều khác biệt ấy để viết lên các tác phẩm đủ độ chính chắn. Tôi mong rằng những người viết báo tự do như tôi sẽ có môi trường tốt về báo chí về tự do để thỏa sức sáng tác.
Trà Mi kính chào quý vị và các bạn đến với Tạp chí Thanh
Niên của đài VOA.
Vài mẫu chuyện ngắn thuật lại những ngày tháng bị giam giữ trong đồn công an vì
các bài viết bị xem là “lợi dụng quyền tự do dân chủ xâm phạm đến lợi ích nhà
nước và an ninh quốc gia” đã đưa một blogger tại Việt Nam sang tham quan và
khám phá môi trường tự do báo chí, tự do thông tin ở tận trời Tây theo lời mời
của Thị trưởng thành phố Weimar (Đức).
Trong cuộc trao đổi với Tạp chí Thanh niên VOA hôm nay, anh Bùi Thanh Hiếu, tức
blogger Người Buôn Gió, sẽ kể cho chúng ta nghe những điều thú vị xung quanh
chuyến đi 3 tháng được tài trợ toàn phần này và những gì ghi nhận được dưới 1
ngòi bút Việt Nam được mời sang tác nghiệp tại môi trường tự do báo chí Tây
phương.
Blogger Người Buôn Gió: Học bổng mời
tôi sang đây tham quan, tìm hiểu về thành phố này và sáng tác một tác phẩm nhỏ
để kỷ niệm với thành phố.
Trà Mi: Vì sao bút danh Người Buôn Gió ở tận Việt Nam
được người đứng đầu một thành phố ở tận trời Âu biết và để ý tới?
Blogger Người Buôn Gió, các tác phẩm điêu khắc trong hình là của nghệ sĩ Giắc (Sachs)
Blogger Người Buôn Gió: Cuối năm 2010, tôi sang Berlin dự giao lưu văn hóa Việt-Đức. Tôi được một tổ chức văn hóa mời sang cùng nhà thơ Bùi Chát và nhà văn Võ Thị Hảo. Hôm đó, mỗi người đọc một tác phẩm của mình và tác phẩm của tôi được một người Việt sống lâu năm ở Đức thích và dịch sang tiếng Đức. Câu chuyện đấy đến tai một nghệ sĩ điêu khắc lớn của thành phố tên là Giắc, người có nhiều tác phẩm lớn đặt ở các nơi công cộng ở thành phố Weimar. Sau khi đọc chuyện của tôi, ông ấy mời tôi sang đây. Ông Giắc và ông thị trưởng có quan hệ với nhau thường xuyên nên ông ấy nhờ ông thị trưởng Weimar mời tôi. Sang đến đây rồi tôi mới biết sở dĩ ông Giắc mời tôi vì ông ở Đông Đức này trước đây sống trong chế độ cộng sản cũng đã va chạm nhiều với an ninh như tôi. Câu chuyện tôi viết về việc tôi bị công an bắt vì viết blog. Tôi chỉ kể về những ngày tôi bị giam trong nhà tù. Ông Giắc đọc xong và đồng cảm, muốn gặp tôi và giúp đỡ tôi một cách nào đó.
Trà Mi: Một người đã từng trải muốn gặp gỡ người đang nếm trải
những kinh nghiệm mà ông đã qua trước đây tại Đông Đức. Được biết đây là lời
mời thứ nhì của thị trưởng thành phố Weimar sau
lần đầu bất thành vì một lệnh cấm xuất cảnh của Việt Nam đối với anh. Khi gặp anh, ông
thị trưởng có giải thích về sự kiên nhẫn của ông chăng?
Blogger Người Buôn Gió: Có, ông có giải thích rằng lần
trước tôi bị cấm xuất cảnh, ông có báo lại ông Giắc. Sau đó, ông Giắc có trình
bày với thị trưởng tôi là người thế nào và cho ông xem tác phẩm nhỏ của tôi.
Sau khi xem xong, ông thị trưởng nói cần phải cố gắng giúp tôi bằng mọi cách.
Thế là ông lại tiếp tục mời.
Trà Mi: Nghĩa là họ rất ấn tượng với tác phẩm của anh và những
gì anh đã trải nghiệm tại Việt Nam.
Blogger Người Buôn Gió: Nói tác phẩm thì cao xa quá. Đó
chỉ là một câu chuyện có thật và có sự đồng cảm với người đã trải qua như ông
Giắc. Ngay người dịch câu chuyện này ra tiếng Đức, một Việt kiều, cũng đã từng
bị tù ở Việt Nam và giờ định cư tại Đức. Anh ấy đọc câu chuyện đấy cũng đồng
cảm và sửng sốt vì sự thật.
Blogger Người Buôn Gió và thị trưởng thành phố Weimar trong Tòa Thị chính
Trà Mi: Ba tháng tại Đức, họ tạo điều kiện cho anh sáng
tác và tìm hiểu thêm về những khó khăn của một ngòi bút Việt Nam. Trong thời
gian ở đây anh sẽ tham gia một khóa học nào chăng? Mọi chi phí trang trải họ có
lo liệu cho anh?
Blogger Người Buôn Gió: Họ đối xử với tôi rất tốt. Tôi rất
cảm động. Một dân tộc với những con người tốt như thế này mà trước kia từng xâm
lược và tiêu diệt người Do Thái. Tôi ngẫm nghĩ rằng vẫn là con người đấy thôi
nhưng cái tư tưởng, chủ nghĩa họ theo đuổi sẽ biến họ thành con người tồi tệ
hay tốt đẹp. Đó là điều tôi cảm thấy rất sâu sắc. Ở đây, họ cấp cho tôi căn hộ
riêng đầy đủ tiện nghi từ máy tính đến điện thọai. Họ mua bảo hiểm sức khỏe cho
tôi và cả bảo hiểm cho tôi nếu tôi ra đường làm hỏng gì của ai thì bảo hiểm sẽ
đền cho tôi. Họ chu đáo đến độ như vậy.
Trà Mi: Họ có cho anh tham dự khóa học nào để rèn luyện thêm?
Blogger Người Buôn Gió: Họ đang tìm cho tôi một khóa học
như vậy vì thời gian tôi sang trễ. Họ mời đầu tháng tư nhưng đến cuối tháng tôi
mới đi được cho nên đã bị lỡ một khóa học đã dự trù. Họ đang tìm cho tôi một
khóa học tiếng Đức cơ bản.
Trà Mi: Trên Facebook, anh có chia sẻ rằng đến Đức rồi anh
được nhận thêm một lời mời nữa có thể thay đổi cuộc đời của anh. Anh có thể cho
biết một chút về đề nghị đó?
Blogger Người Buôn Gió: Ông thị trưởng nói tôi sẽ ở đây 6
tháng chứ không phải 3 tháng. Ông nói sau 6 tháng đó, có thể chúng ta sẽ gặp
lại và bàn chuyện tiếp tục.
Trà Mi: Anh có suy nghĩ gì về lời đề nghị đó?
Blogger Người Buôn Gió: Tôi không bao giờ có dự định gì
quá 10 ngày. Tôi cũng không trông mong một điều tốt đẹp đến với tôi trong tương
lai và cũng không bất ngờ khi một ngày nào đó tự dưng mình bị bắt tù. Cho nên,
lời của ông thị trưởng và tương lai sau 6 tháng ở đây đối với tôi hiện giờ còn
quá xa xôi.
Trà Mi: Thế nhưng nếu họ đề nghị anh ở lại lâu hơn, liệu anh
sẽ chấp nhận lời mời đó?
Blogger Người Buôn Gió: Tôi sẽ cân nhắc nhưng tôi nghĩ tôi
đi vài tháng rồi trở về vì còn vợ con, mẹ già, anh em bạn bè ở nhà. Tôi vẫn
muốn về hơn.
Trà Mi: Sang Đức theo một chương trình có nội dung về báo
chí-văn học, anh quan sát ghi nhận thế nào về môi trường thông tin báo chí, môi
trường ngôn luận tại đất khách?
Blogger Người Buôn Gió: Ông thị trưởng nói với tôi rằng ở
đây tôi yên tâm có thể viết bất cứ điều gì tôi muốn, kể cả tôi viết rằng ông ta
là một thằng khốn nạn hoặc chính sách của đất nước này là tồi tệ. Ông nói tôi
cứ viết thoải mái, không ai làm khó khăn hay bắt bớ tôi vì chuyện đấy cả. Đến
đây, vừa ngồi vào máy tính tôi cũng định thao tác vượt tường lửa, nhưng chợt
nghĩ lại thấy buồn cười vì tôi đang ở một đất nước làm gì có tường lửa để mà
vượt. Nó đã trở thành bản năng khi tôi ngồi vào máy. Lời nói của người lãnh đạo
cao cấp nhất thành phố này và thực tế khi tôi ngồi vào máy tính ở đây không
phải vựơt tường lửa đã nói lên tất cả về tự do ngôn luận, tự do thông tin ở
đây.
Trà Mi: Quá trình lịch sử chính trị Đông Đức từng có sự hiện
diện của chế độ cộng sản tương tự như Việt Nam. Vậy Đức ngày nay thế nào so
với thời trước khi còn theo chế độ cộng sản? Anh có cơ hội tìm hiểu, hỏi han người
dân tại đó?
Blogger Người Buôn Gió: Từ khi sang đây, tôi chưa nhìn
thấy bóng cảnh sát hay tổ trưởng dân phố hay dân phòng nào đến cả. Còn ở bên
Việt Nam, ngay trước cửa nhà tôi người ta dựng lên trạm dân phòng để quan sát
và bắt khai báo. Ở đây người ta không có chuyện đấy.
Trà Mi: Có thể vì đối với Việt Nam, anh là “đối tượng đáng chú ý”
chăng?
Blogger Người Buôn Gió: Không phải, bình thường ở khu phố
nào cũng có một trạm như thế. Có điều là tình cờ ở khu phố tôi, họ đặt trước
cửa nhà tôi thôi.
Trà Mi: Trong ánh mắt của anh, qua ngòi bút của blogger Người
Buôn Gió, một nước Đức đã giã từ chế độ cộng sản và một nước Việt Nam duy trì
cộng sản có những điểm nào khác biệt đáng chú ý, những ưu-nhược điểm mà anh
muốn chia sẻ với các độc giả ở Việt Nam?
Blogger Người Buôn Gió: Có rất nhiều khác biệt khó trả lời
hết được bây giờ. Có lẽ tôi phải viết thành truyện.
Trà Mi: Một vài đặc điểm đơn cử qua cái nhìn hằng ngày của anh
đối với đời sống ở hai nơi chẳng hạn?
Blogger Người Buôn Gió: Đi trên đường, nhìn gương mặt của
người Đức và người Việt Nam
khác nhau rất nhiều. Gương mặt người dân ở đây thoát lên sự thanh thản, không
lo âu, toan tính hay nhọc nhằn, rất yên bình, vui vẻ. Họ không phải lo lắng, lo
sợ hay sợ hãi. Còn ở Việt Nam, gương mặt người dân toát lên những lo âu, trằn
trọc, trăn trở, những khó khăn. Tôi không nói về mặt vật chất vì khác biệt rất
rõ ràng ai cũng thấy. Đời sống vật chất các thứ ở đây hơn hẳn đất nước Việt Nam đến bao
nhiêu lần. Tôi nghĩ những gương mặt đó nói lên tất cả về đời sống, chính trị,
kinh tế.
Trà Mi: Anh dự định sẽ ứng dụng những gì học hỏi được sau
chuyến đi này khi trở về Việt Nam
như thế nào?
Blogger Người Buôn Gió: Tôi nghĩ rất là khó ứng dụng tư
duy và đời sống ở đây vào Việt Nam vì đất nước chúng ta là một đất nước kỳ quặc
như trong tác phẩm tâm huyết nhất của tôi Đại Vệ Chí Dị đã viết, kỳ quặc, kỳ
quái, một đất nước kỳ quái, không thể nào áp dụng một lối sống ở nơi văn minh
vào đấy được. Nó có những luật lệ và ngoắc ngoéo, thông lệ ước ngầm riêng, hoàn
toàn khác. Tôi sang đây, tôi thấy biểu tình mà không hề thấy bóng cảnh sát hay
dân phòng. Ở Việt Nam, chúng tôi vừa chớm căng băng rôn thì lập tức công an đến
hốt cổ về tội ‘gây rối trật tự công cộng. Tôi từng bị như thế. Ở đây, tôi thấy
các quan chức nhà nước rất dễ dàng và thân thiện. Ở Việt Nam, dân không dễ dàng
vào thăm trụ sở hội đồng nhân dân phường. Còn ở đây, tôi vào xem tòa nhà quốc
hội dễ dàng. Họ rất thân thiện.
Trà Mi: Anh không thấy có sự ngăn cách giữa chính quyền với
người dân?
Blogger Người Buôn Gió: Tôi chẳng thấy điều đó. Có hôm tôi
gặp ông thị trưởng đi bộ trên phố, ông đến bắt tay, vỗ vai tôi rồi hòa vào dòng
người đi bộ. Ở Việt Nam
mấy khi nhìn thấy một ông quận trưởng. Chủ tịch một quận thôi thì cũng phải xe
con đưa rước rồi.
Trà Mi: Liệu độc giả Việt Nam có thể mong chờ một Đại Vệ Chí
Dị tập tiếp hay một Tây Du Ký từ blogger Người Buôn Gió sau chuyến đi này?
Blogger Người Buôn Gió: Có thể tôi sẽ viết những câu
chuyện nhỏ khi về nước, viết về những cảm nghĩ của tôi trước những gì tôi nhìn
thấy ở đây. Có thể đó sẽ là những câu chuyện hay với một số người, nhưng một số
người khác lại cho rằng đó là những câu chuyện ‘tuyên truyền, bôi nhọ chế độ
Việt Nam’.
Họ nghĩ thế nào tôi cũng chịu thôi.
Trà Mi: Một ngòi bút Việt Nam
được mời sang tác nghiệp tại một môi trường tự do báo chí Tây phương, anh chia
sẻ điều gì với các bạn đồng nghiệp của mình ở Việt Nam và với người dân trong nước?
Blogger Người Buôn Gió: Tôi có một chia sẻ thế này. Hôm
nay tôi ở đây, tôi không phải chú ý xóa những gì mình viết trên máy tính, không
phải lo ngày mai mình có thể bị bắt hay bị triệu tập vì chuyện viết blog. Đó là
điểm khác biệt rất lớn. Những người viết blog trong nước ngày đêm mong ước có
được điều khác biệt ấy để viết lên các tác phẩm đủ độ chính chắn. Tôi mong rằng
những người viết báo tự do như tôi sẽ có môi trường tốt về báo chí về tự do để
thỏa sức sáng tác.
Trà Mi: Xin cảm ơn anh và chúc anh thành công trong chuyến đi.
Hy vọng độc giả sẽ được đón nhận những tác phẩm hay từ Người Buôn Gío sau
chuyến đi nảy.
Blogger Người Buôn Gió: Cảm ơn chị. Xin gửi lời chào đến thính giả đài VOA.
Trà Mi: Tạp chí Thanh Niên vừa gửi đến quý vị câu chuyện của
blogger Người Buôn Gío về xuất học bổng của anh theo lời mời của thị trưởng
thành phố Weimar, Đức. Trà Mi hẹn mang đến quý vị một câu chuyện mới vào trong
buổi phát thanh trực tiếp lúc 10 giờ tối thứ sáu và chủ nhật tuần sau trên
trang web voatiengviet.com. Mong quý vị nhớ đón nghe./