Nguyễn Ngọc Bích: "Hình như là Hòa Bình cách đây 42 năm"

26 Tháng Giêng 201512:00 SA(Xem: 17027)

 

image004

image005 

"Hình như là Hòa Bình cách đây 42 năm"

Nguyễn Ngọc Bích

 Ngày này, 27/1, cách đây 42 năm, Ngoại-trưởng William P. Rogers của Mỹ và ông Nguyễn Duy Trinh, Bộ-trưởng Ngoại-giao Hà-nội, đặt bút xuống ký “Hiệp định về chấm dứt chiến tranh, lập lại hòa bình ở Việt Nam.” Bên cạnh chữ ký của ông Rogers là chữ ký của Tổng-trưởng Ngoại-giao VNCH Trần Văn Lắm và bên cạnh chữ ký của Nguyễn Duy Trinh là chữ ký của bà Nguyễn Thị Bình, Bộ-trưởng Ngoại-giao của cái gọi là “Chính phủ cách mạng lâm thời miền Nam Việt Nam.”

 Điều lạ là hai người chính thương-thuyết để có được Hiệp-định “Hòa bình” này là Cố-vấn An-ninh Quốc-gia của Mỹ, Ông Henry Kissinger, và Cố-vấn Lê Đức Thọ của Hà-nội thì lại không hiện-diện trong văn-bản của toàn-bộ Hiệp-định. Mặc dầu vậy, hai ông Kissinger và Lê Đức Thọ sau đó vẫn được lãnh Giải Nobel Hòa-bình năm ấy (1973), dù như ông Thọ đã từ chối không nhận.

 Giờ đây, nhìn lại, ai cũng phải công-nhận toàn-bộ tiến-trình hòa-đàm, kéo dài gần 5 năm (từ tháng 5/1968 đến tháng 3/1973), và kết-quả, Hiệp-định “Hòa bình” Paris, đều là những cú lừa ngoạn mục được dựng lên để che mắt thế-gian, không trừ ông Tổng-thư-ký Liên-hiệp-quốc (lúc bấy giờ là ông Kurt Waldheim) và Ủy-ban chọn Giải Nobel Hòa-bình của Thụy-điển, trừ phi là họ biết nhưng dụng-ý nhắm mắt làm ngơ—nghĩa là họ đã là một lũ “khuyển-nho” với dã-tâm góp phần đánh lừa cả thế-giới.

 Trong nghĩa đó thì ta có quyền nguyền rủa hết cả những thế-lực lớn trên thế-giới vào lúc bấy giờ và ta có thể nói, thế-lực càng lớn thì trách-nhiệm của họ càng to. Cứ riêng nước Mỹ, chẳng hạn, khi họ quyết-định trừ khử ông Diệm là chiến-tranh ở VN đã trở thành trách-nhiệm chính của họ. Đến khi họ ồ ạt đưa quân vào VN (tháng 3/1965), họ không hỏi ý-kiến của chính-quyền miền Nam (thời Thủ-tướng Phan Huy Quát) nhưng khi họ bỏ miền Nam thì họ lại bẻ chân, bẻ tay ông Thiệu để buộc cột miền Nam vào một hiệp-định hoàn-toàn bất lợi cho ta (bằng cách để cho quân-đội miền Bắc được ở lại dưới vĩ-tuyến 17).

 Cũng phải nói là ông Thiệu không mù quáng nhắm mắt ký. Trước khi cực chẳng đã ông cũng đã tìm đủ mọi cách bảo đảm phần nào việc Mỹ phải long trọng hứa “một đổi một” (nếu như quân-cụ của ta hay đạn dược bị tiêu hao) hay lấy những cam-kết mật của ông Nixon là sẽ phản-ứng mạnh nếu như Bắc-Việt vi-phạm hiệp-định. Nhưng rồi cả Mỹ lẫn ông Nixon đều không giữ được lời hứa và phần cam-kết của mình—cho nên một nhạc-sĩ nổi tiếng thời bấy giờ (người nghệ-sĩ thường nhạy cảm hơn người thường) đã phải viết là mới chỉ “hình như là hòa-bình” mà thôi! Quả như rằng!

Tuy-nhiên

Tuy-nhiên, nói về những thiệt thòi về phía người Việt (nặng nhất là về phía người Việt miền Nam nhưng có lẽ ta cũng không nên trừ ra những đau đớn thiệt thòi của người Việt miền Bắc, bao năm trông chờ một sự giải-phóng đích-thực xuất phát từ miền Nam, nói như Nguyễn Chí Thiện: “Miền Nam ơi, từ buổi tiêu tan / Ta sống trọn vạn ngàn cơn thác loạn”) song ta cũng không nên quên là ngay một cường-quốc lớn như nước Mỹ cũng không khỏi có những ràng buộc, hệ-lụy của họ. Như yếu-tố Do-thái đã đóng một vai trò như thế nào trong việc Mỹ để mất miền Nam? Như ta thử đặt ta vào chỗ của người Mỹ khi phải lưỡng đầu thọ địch, đứng trước hai cường-quốc CS—Liên-Xô và Trung-Cộng—mà chân thì lại đang mắc vào “vũng lầy Việt-nam”?

Phải có cái tầm nhìn rộng như thế thì ta mới hiểu được tại sao ông Nixon đã chọn con đường ông đã đi. Giữa hai đối-thủ đáng nể, ông đã chọn đi với Bắc-kinh để kình chống Liên-Xô -không khác gì chọn lựa của Winston Churchill (Thủ-tướng Anh) và F.D. Roosevelt (Tổng-thống Mỹ) trong Thế-chiến II đi với Stalin (CS) để đánh Hitler (Phát-xít và lãnh-tụ của nhóm Trục Đức-Ý-Nhật) mặc dù trước đó Stalin đã đi đêm với Hitler qua Mật-ước Molotov-Ribbentrop (tháng 8/1939).

Nhưng để đi với Trung-Cộng thì Mỹ phải nhả ra cái gì. Và đó là điều mà Kissinger đã dặm với Châu Ân-lai khi vào đầu năm 1972, ông tuyên-bố là Mỹ có thể sống được với một miền Nam không nhất thiết là thân thiện với Mỹ, ngụ ý là nếu như chính-quyền đó có thiên tả hay thân Cộng thì Mỹ cũng chấp nhận được. Điều này hiển-nhiên đã được Châu Ân-lai ngay sau đó sang Hà-nội báo lại cho Đảng CSVN biết. Đó là thông tin Hà-nội cần để quyết-định tung gần hết quân chủ-lực của họ vào trận Mùa Hè Đỏ Lửa (đúng vào ngày Phục-sinh năm 1972) với ý-định giành một chiến-thắng vang dội tương-tự như ở Điện-biên-phủ để quyết-định chiến-trường và tranh thủ được một nền hòa-bình có lợi cho phía họ. 

Song Hà-nội đâu ngờ là với bộ-binh Mỹ đã rút gần hết khỏi Việt-nam, Quân-lực VNCH vẫn đủ sức để đánh bật Quân-đội Nhân-dân và bộ-đội Việt-Cộng phụ trợ của nó ở miền Nam ra khỏi Kontum và nhất là An-lộc để rồi đến tháng 9 năm đó, chiếm lại được Cổ-thành Quảng-trị (mỗi đêm nướng trọn một đại-đội của quân Bắc-Việt trong gần 2 tháng trời). Những chiến-thắng vang dội đó của Quân-lực VNCH, cộng thêm việc Mỹ thả mìn trên các sông ngòi miền Bắc và trận dội bom kinh-hoàng vào mùa Giáng-sinh 1972 đã buộc Lê Đức Thọ phải trở lại bàn hội-nghị.

Nhưng thay vì khai thác những thắng-lợi của phe đồng-minh thì Mỹ lại giữ lời hứa với Bắc-kinh để tập trung vào đánh gục Liên-Xô, một mục-tiêu mà họ đã đạt được khi Đông-Âu CS sụp đổ vào cuối năm 1989, đem theo sự sụp đổ hoàn-toàn của cái nôi Mác-Lê hai năm sau.

Những chiến-thắng của VNCH vào năm 1972, với biết bao hy-sinh và vinh-quang là thế, cũng chỉ mua được cho miền Nam có 3 năm nữa. Rồi miền Nam cũng rơi vào tay CS vào mùa Xuân 1975 khi cả Liên-Xô và Trung-Cộng đã dồn hết sức lực viện-trợ cho Hà-nội để đánh bại Quân-lực VNCH, lúc này đã bị Mỹ (nhất là Quốc-hội Mỹ) cắt bỏ gần hết súng ống khí-giới và nhất quyết bỏ rơi.

Kết-luận

  Vậy bài học của Hiệp-định “Hòa-bình” Paris 1973 là cái gì?

 Không ít người trong chúng ta đổ hết tội cho Mỹ. Điều này không công bằng bởi muốn nói gì thì nói, nước Mỹ cũng đã đem máu xương của 58 nghìn con em họ đổ xuống trên mảnh đất thân yêu của chúng ta (chưa kể cả hàng trăm nghìn người bị thương-tích và khoảng 4,5 triệu người đã phục-vụ trong chiến-tranh Việt-nam). Thử hỏi, đã có nước nào hy-sinh tới mức đó cho một nước khác chưa?

 Một trong những bài học lớn nhất của sự thất bại của Mỹ ở VN có lẽ là: người Mỹ (cũng như nước Mỹ) là một dân-tộc trẻ và thực-dụng nên họ không có nhiều kiên nhẫn. Khi họ đến ta thì họ hăng say, ồ ạt nhưng chỉ cần một thời-gian không lâu, nếu họ thấy không có kết-quả thì họ dễ nản và muốn đi quay sang một hướng khác. Chưa kể cũng còn có những ưu-tiên khác mà lúc đầu khi họ vào VN, họ không tiên-liệu được (tỷ-dụ như cuộc khủng-hoảng dầu hỏa do OPEC gây ra vào năm 1973, buộc dân Mỹ mà phải nối đuôi dài dài để lấy xăng thì họ chịu sao thấu).

 Cũng có người cho rằng mấy ai học được chữ ngờ, như vụ Watergate buộc ông Nixon từ chức vào năm 1974. Hiển-nhiên là sau đó, chính-sách của ông, dù có nghĩa-lý đi chăng nữa thì cũng bị người sau (như Tổng-thống Ford) hay nhất là kẻ thù của ông (ở trong Quốc-hội, chẳng hạn) ruồng bỏ. Ông Kissinger, để chạy tội, cho đây là lý-do chính tại sao chính-sách Mỹ đã thất bại ở Việt-nam.

 Cuối cùng, tuy Quân-lực VNCH đã can trường, thậm chí cả anh-dũng, trong chiến-bại (chữ của Đề-đốc Hồ Văn Kỳ Thoại nói về trận hải-chiến Hoàng-sa), như cuốn Tháng Tư Đen của George J. Veith đã chứng-minh khi viết ra cách đây một năm, bài học cũng vẫn là những nhà lãnh-đạo chính-trị của VNCH phải học để nhập tâm: vận mệnh của đất nước, dù như ở trong một thế-giới tương-lập, vẫn không thể hoàn-toàn đặt vào trong tay của người nước ngoài—dù như là đồng-minh thân cận nhất. Quốc gia hưng vong, thất-phu còn hữu trách thì nói chi đến những người lãnh-đạo tối-cao trong một quốc-gia dân-tộc!/

11 Tháng Giêng 2015(Xem: 19393)
"Phần lớn những người dân Đà Nẵng tôi biết là người nghèo, ... họ thương, cám ơn Bá Thanh lắm.". "Cán bộ nể trọng ông Thanh là người quyết đoán, nhưng những người không thích thì nói Bá Thanh bao sân."
08 Tháng Giêng 2015(Xem: 19256)
Tại sao người Việt Nam chúng ta lại chống? Lý do chính là vì không người Việt nào tin Cộng Sản Trung Quốc. Chính tuần báo Anh quốc The Economist cũng nhận xét rằng Viện Khổng Tử là một “cơ quan nhà nước” cho nên nó sẽ đóng vai thi hành các chủ trương của Cộng Sản Trung Quốc.
04 Tháng Giêng 2015(Xem: 18718)
Một trong những tạp chí hàng đầu ở Hoa Kỳ là tuần báo TIME có truyền thống phát hành một ấn bản đặc biệt vào cuối năm với hình bìa và cũng là chủ đề cho số này, nhấn mạnh đến một nhân vật đặc biệt nhất trong năm: Person Of The Year.
01 Tháng Giêng 2015(Xem: 21468)
Năm 1989, trước tình trạng Khối cộng sản Đông Âu và Liên Xô khủng hỏang tòan diện, đảng Cộng sản giao nhiệm vụ tìm hiểu về “Chủ nghĩa xã hội thật sự là gì?” cho Ủy viên Bộ Chính trị Trần Xuân Bách. Qua nghiên cứu thực tế ông Bách đã kết luận Việt Nam cần phải tìm một hướng đi riêng và cần nhịp nhàng đổi mới cả kinh tế lẫn chính trị: “Hai lãnh vực này phải nhịp nhàng, không chân trước chân sau, không tấp tểnh đi một chân.”
28 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 20176)
Điều này chỉ cho thấy rằng: Phục hưng con đường tơ lụa có nghĩa là các nhà lãnh đạo kinh tế Bắc Kinh đang triển khai một phương án mới trong chính sách tiếp cận thị trường từ Á sang Âu và Phi, đẩy lùi hoặc tước đoạt ảnh hưởng cố cựu của các quốc gia tư bản cũ như Pháp, Anh, Bỉ, Ý, Nhật và Mỹ…
25 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 19842)
Tại Little Havana ở Florida, nơi tập trung đông cư dân gốc Cuba kiên trì chống chế độ của Fidel Castro từ nửa thế kỉ qua, nhiều người lớn tuổi cho rằng Tổng thống Obama phản bội họ và bày tỏ sự bực tức cao độ. Còn người trẻ cho rằng đã đến lúc cần có quan hệ hai nước. Nhớ lại thời điểm tháng 7-1995, khi Hoa Kỳ quyết định nối lại bang giao với Việt Nam, Little Saigon ở California cũng ồn ào chống đối như thế.
23 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 20822)
Báo Anh tuần qua viết về Cuba và ba nhân vật liên quan đến dòng Tên (Jesuits). Ông Fidel Castro và người bạn lớn của Cuba, nhà văn Colombia Gabriel Garcia Marquez đều từng học trong trường do các giáo sỹ Jesuits dạy...Thậm chí, không phải tình cờ mà cả hai ông Barack Obama và Raul Castro đều chọn ngày sinh nhật 78 của Giáo hoàng đầu tiên người Nam Mỹ để công bố tin thay đổi ngoại giao.
22 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 19086)
Tổng thống Obama nói: “Sau hơn 50 năm chính sách cô lập đã chứng tỏ rằng không có hiệu quả, đã đến lúc bây giờ chúng ta phải thay đổi đường lối bang giao mới ”. Cùng lúc ấy, Chủ tịch Raul Castro cho dân chúng Cuba hay: “Dù còn khác biệt trên nhiều quan điểm giữa Hoa Kỳ và Cuba, bây giờ chúng ta cần phải theo đường lối mới tiến bộ hơn”.
14 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 21040)
Nếu Ngài TT Jimmy Carter có đủ can can đảm vì danh dự của nước Mỹ mà phơi bày chuyện ấy ra cộng đống quốc tế, trước lương tri của mọi tầng lớp người Mỹ thì sẽ không phải chỉ hai dân tộc Việt và Mỹ mà cả thế giới tri ân Ngài. Ngài sẽ là nhân vật lịch sử không những của riêng Việt Nam và Hoa Kỳ mà của cả nhân loại.
07 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 19970)
Lời Phi Lộ- Trong cuốn sách mới nhất vừa xuất bản gần đây vào năm 2014, có tựa đề “Trật Tự Thế Giới-World Order”, Tiến sỹ Henri Kissinger tố cáo Trung Quốc chưa bao giờ cảm thấy thoải mái khi đứng chung với các nước khác trên toàn cầu với vị trí đồng đẳng. Trung Quốc tự coi mình là chính quyền duy nhất cai trị thế giới…Nếu TQ cố bám lấy tư tưởng và theo đuổi kế hoạch thống trị này bằng cách yêu cầu các nước phải chọn hoặc chấp nhận trật tự mới của thế giới do TQ đề xuất hay chấp nhận trật tự thế giới hiện nay. Để làm áp lực cho việc thực thi này nghiêng về TQ, chắc chắn chính quyền Bắc Kinh sẽ tạo ra chiến tranh lạnh tại châu Á với chiêu bài‘Châu Á của người Á Châu’, hầu để triệt tiêu trật tự thế giới hiện nay.
04 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 17381)
‘Xoay Trục Về Châu Á Thái Bình Dương’, một trong những chính sách đối ngoại của Tổng thống Barack Obama được coi là thích đáng nhất trong việc đương đầu với sự vươn lên của Trung Quốc trong chiều hướng bành trướng và khống chế quân sự và kinh tế khu vực Châu Á Thái Bình Dương.
02 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 25673)
Đôi lời giới thiệu về tác giả Trần Văn Thưởng: Sau khi tham gia trận đánh Snoul với tư cách Tiểu Đoàn Trưởng TĐ1/8, tác giả được bổ nhiệm về trường Võ Bị Đà Lạt. Đến năm 1974, tác giả được đề cử theo học khóa Chỉ Huy và Tham Mưu Cao Cấp tại Leavenworth, và đến ngày mất nước tháng 5/1975 thì bị kẹt lại bên Mỹ. Hiện giờ tác giả là giáo sư toán tại một viện đại học Hoa Kỳ.
30 Tháng Mười Một 2014(Xem: 20449)
Chính quyền Việt nam vẫn tự cho họ là Đảng Cộng sản, nhưng tôi thấy ở Việt nam có tính thị trường tư bản hơn bất cứ nơi nào khác trên thế giới, kể cả ở Mỹ nơi mà nền kinh tế đưc quy định rất chặt chẽ. Điều này thật là khó hiểu.
26 Tháng Mười Một 2014(Xem: 20868)
Nợ chính phủ, còn gọi là Nợ Công hoặc Nợ quốc gia, là tổng giá trị các khoản tiền mà chính phủ thuộc mọi cấp từ trung ương đến địa phương đi vay từ người dân hay ngoại quốc để tài trợ cho các khoản thâm hụt ngân sách hằng năm.
23 Tháng Mười Một 2014(Xem: 19426)
Trả lời tại Quốc hội Việt Nam ngày 19 tháng 11 năm 2014, về quan hệ Việt - Trung, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã nêu ra sáu chữ là "vừa hợp tác, vừa đấu tranh”. Trước một kẻ thù luôn có âm mưu độc chiếm Biển Đông và thôn tính Việt Nam như Trung Quốc thì chủ trương "vừa hợp tác, vừa đấu tranh" có khả thi hay không?
16 Tháng Mười Một 2014(Xem: 20160)
Ngày 21.10.2014, khi Điếu Cày đến phi trường Los Angeles, người Việt tại vùng Nam Cali đã đón tiếp rất nồng nhiệt. Nhưng chuyệnĐiếu Cày đột nhiên được nhà cầm quyền CSVN phóng thích và cho đi Mỹ đã gây khá nhiều thắc mắc đối với dư luận trong cũng như ngoài nước.
12 Tháng Mười Một 2014(Xem: 19779)
Đúng một phần tư thế kỷ đã trôi qua từ ngày Bức tường Berlin sụp đổ, một khoảng thời gian đủ dài – một phần ba cuộc đời, năm nhiệm kỳ tổng thống, tổng bí thư – để so sánh Việt Nam và Đông Âu.
10 Tháng Mười Một 2014(Xem: 19089)
Việt Nam cũng cần các loại vũ khí phòng không và màn radar để bảo vệ bờ biền dài trên 3000 cây số. Việt Nam cũng rất mong được Mỹ “nới lỏng” những ràng buộc để được gia nhập tổ chức Mậu dịch Đối tác Xuyên Thái Bình Dương (Trans-Pacific Parnership, TPP), nhưng phía Việt Nam, theo các tin ở Hoa Thịnh Đốn vẫn chưa chịu để cho Công nhân được quyền thành lập nghiệp đòan lao động độc lập bên ngòai Tổng liên đòan Lao động của Chính phủ và chưa thật sự có thị trường thương mại tự do để đủ điều kiện được công nhận là nền “Kinh tế Thị trường”.
09 Tháng Mười Một 2014(Xem: 18417)
Do đó, nếu như phe Cộng Hoà tiếp tục chính sách cù nhầy để gây khó khăn cho ông Obama trong những tranh cãi vô bổ như đòi đẩy lui đạo luật bảo hiểm y tế phổ quát (ACA) hoặc hăm he đóng cửa chính quyền vì bất đồng trong ngân sách v.v. . . thì tình hình nước Mỹ trong hai năm tới cũng chẳng tốt đẹp hay sáng sủa hơn. Đến chừng đó, cử tri khi đi vào thùng phiếu vào cuối năm 2016 cũng sẽ bầy tỏ sự bực tức của mình đối với họ cũng như họ vừa mới biểu lộ sự tức giận đó với ông Obama trong lần này. Trong bối cảnh đó, một Hillary Clinton xuất hiện với lời hứa hẹn là đưa ra giải pháp mới để giải quyết tình trạng bế tắc lâu năm tại thủ đô chắc chắn là sẽ dễ lọt tai nhiều người nghe hơn.
08 Tháng Mười Một 2014(Xem: 18883)
Không ai ngạc nhiên nếu quả thật có thỏa thuận về việc nối rông đối thoại giữa Trung Quốc và Nhật Bản trong tương lai gần đây. Mặc dầu trong gần thập niên vừa qua có sự tranh chấp chủ quyền lãnh thổ và biển đảo giữa TQ và Nhật bản rất là gay gắt, nhiều khi khiến thế giới lo sợ sự va chạm giữa TQ và Nhật có thể tỏa nhiệt gây ra chiến tranh bộc phát vì hồ sơ tranh chấp quần đảo ĐiếuNgư/Senkaku ở biển Hoa Đông.