Blogger Điếu Cày ra đi là một chiến thắng hay thất bại?

21 Tháng Mười 201412:00 SA(Xem: 10166)
“NHẬTBÁOVĂNHÓA-CALIFORNIA” THỨ TƯ 22 0CT 2014

Châu Văn Thi

Tác giả gửi trực tiếp Dân Luận

Blogger Điếu Cày ra đi là một chiến thắng hay thất bại?

Đăng bởi Eric hwang vào Thứ Tư, ngày 22 tháng 10 năm 2014 | 22.10.14

image001


Chiều tối ngày 21-10-2014, giới hoạt động nhân quyền và dân chủ ở Việt Nam xôn xao trước thông tin blogger Điếu Cày (Nguyễn Văn Hải) buộc phải đi tỵ nạn ở Hoa Kỳ. Sau đó đài SBTN xác nhận việc ra đi này của ông lúc 21 giờ ngày 21-10 từ Bộ ngoại giao Hoa Kỳ rằng ông đang trên đường đến Los Angeles thuộc tiểu bang California, Hoa Kỳ.

Chiến thắng hay thất bại?

Blogger Điếu Cày, một biểu tượng cho việc "thoát Trung" được tự do đối với người viết bài là một niềm vui khôn tả. Rất nhiều lời chúc mừng được gửi tới cho ông. Họ cho rằng việc ông Hải thoát ra khỏi nhà tù nhỏ để đến một đất nước tự do là thuận lợi hơn cho việc đấu tranh dân chủ sau này của ông.

Có người đánh giá sự tự do của ông là một sự chiến thắng, vì công sức của nhiều người bỏ ra để vận động trả tự do cho ông suốt 6 năm rưỡi vừa qua cũng đã đến ngày đơm hoa kết quả. Còn nhớ, nhân ngày tự do báo chí 3-5-2012, ông Tổng thống Obama từng nhắc đến blogger Điếu Cày như một biểu tượng cho việc tranh đấu cho quyền tự do báo chí. Obama nói: “Chúng ta không được quên những người khác như blogger Điếu Cày, người bị bắt giữ vào năm 2008 trùng với cuộc trấn áp hàng loạt đối với báo chí công dân ở Việt Nam.”

Nhưng sau khoảnh khắc vui buồn lẫn lộn đó, nhiều người ngẫm lại và quay sang chỉ trích việc ra đi của ông là sự thất bại. Họ lập luận rằng: họ đấu tranh cho ông ra khỏi tù là để "chiến đấu" ở Việt Nam chứ không phải là để ông đi tỵ nạn như thế! Có người còn không vui về quyết định của phía Mỹ khi lần lượt mang những người có tâm có tầm như ông Cù Huy Hà Vũ, Điếu Cày đi khỏi Việt Nam. Phía Mỹ có thể đã đổi chác bằng vũ khí sát thương, bằng TPP khi thương thảo thành công trong "thương vụ" Điếu Cày.

Lập luận này cũng có phần đúng khi chúng ta nhìn sang những trường hợp trước như nhà văn Trần Khải Thanh Thủy, Cù Huy Hà Vũ. Hình ảnh của họ dần trở nên nhạt nhòa hơn với những người hoạt động vì ít gây được ảnh hưởng đến Việt Nam.

Vậy đối với chúng ta, những người bình tĩnh hơn nên nhìn cuộc ra đi của ông với con mắt như thế nào?

Không thể đòi hỏi nhiều hơn từ ông!

Chúng ta có vô lý không khi một mặt yêu cầu phía chính giới Hoa Kỳ gây sức ép thả Điếu Cày, một mặt đòi hỏi Hoa Kỳ không được đem Điếu Cày đi. Chúng ta nên nhớ Điếu Cày năm nay đã 62 tuổi và phải chịu án thêm 8 năm nữa nếu không được phóng thích.

Liệu rằng năm ông 70 tuổi trở về nhà với cơ thể toàn vẹn? Chúng ta cần phải xem lại những trường hợp thả tù vừa qua trước hạn như người tù thế kỷ Nguyễn Hữu Cầu ra ngoầi năm 67 tuổi với một cơ thể hom hem gầy yếu, suy kiệt, mang nhiều bệnh trong người.

Mới đây thôi chúng ta không khỏi xót xa khi nhìn thấy người tù chính trị Nguyễn Tuấn Nam ra tù năm 76 tuổi, sức ông còn gì để có thể làm nhiều việc hơn?

Chúng ta có phải trải qua 6 năm rưỡi trong nhà tù cộng sản với nhiều sức ép từ phía công an, trong khi đó tin tức ông nhận được từ ngoài là rất ít? Rồi nếu ông ở Việt Nam, ông có được tự do hoạt động hay là bị bám sát bởi lực lượng công quyền lúc nào cũng thừa công cụ và con người để đàn áp?

Theo tôi được biết dân chủ là tôn trọng ý kiến khác biệt, không ai muốn đấu tranh phải bị ở tù, mất việc, cuộc sống khó khắn,... nhưng họ chấp nhận nó. Họ cũng có quyền dừng lại việc đấu tranh vì khi họ tham gia là tự nguyện và khi họ dừng lại chúng ta cũng nên vui vẻ với quyết định đó.

Còn nhớ khi thủ lĩnh học sinh Hồng Kông Joshua Wong trả lời báo đài về việc có nhiều sinh viên đã bỏ cuộc giữa chừng và quay về nhà, anh cho rằng sự việc đó là bình thường và anh tôn trọng quyết định đó.

Điều 14 của Tuyên ngôn quốc tế nhân quyền nêu rõ:

"Trước sự ngược đãi, mọi người đều có quyền tị nạn và tìm sự dung thân tại các quốc gia khác."

Nhà hoạt động Nguyễn Lân Thắng viết trên trang cá nhân của mình: "Thực ra nếu anh Vũ hay anh Hải ở nhà cũng khó làm được gì, bản thân tôi hay những anh em khác dù đang tự do nhưng cũng rất khó cựa quậy... nổi rồi là chặn phát là chết cứng ngay... Vì thế các bạn đừng buồn, đừng mất hy vọng, mà phải coi đây chính là cơ hội để các bạn bước ra khỏi bóng tối mà hành động... Đất nước này thay đổi khi tất cả chúng ta thức tỉnh!"

Chúng ta hãy nhìn sự ra đi của blogger Điếu Cày bằng con mắt bao dung hơn. Hãy nhìn ông như một người đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình với công cuộc đấu tranh cho dân chủ, nhân quyền ở trong nước. Và giờ đây chúng ta hãy nhìn ông là một người lãnh nhận "nhiệm vụ" mới phù hợp hơn với mình!

Châu Văn Thi

Tác giả gửi trực tiếp Dân Luận

12 Tháng Tư 2015(Xem: 8505)
"Hành động trả miếng của Trung Quốc diễn ra 1 ngày sau khi Tổng thống Obama khuyến cáo Bắc Kinh đang dùng sức mạnh và tầm vóc của mình để buộc các nước phải chịu dưới thế của Trung Quốc giữa lúc xuất hiện nhiều báo cáo về các nỗ lực bồi đắp đất gây tranh cãi của Trung Quốc. Phát biểu tại cuộc họp báo thường kỳ, phát ngôn nhân Bộ Ngoại giao Trung Quốc, Hoa Xuân Oánh, nhấn mạnh “Nhà lãnh đạo Mỹ nhắc tới ‘sức mạnh và tầm vóc’ của Trung Quốc, nhưng mọi người có thể thấy rõ là nước nào mạnh nhất và tầm vóc nhất trên thế giới rồi.”
07 Tháng Tư 2015(Xem: 7893)
Hãng tin chính thức của Trung Quốc hôm nay đăng bài bình luận chỉ trích phát biểu của một Tư Lệnh lực lượng Thái Bình Dương của Mỹ rằng Bắc Kinh đang “xây Vạn Lý Trường Thành bằng cát” thông qua các hoạt động lấn biển ở biển Đông. Tân Hoa Xã cho rằng các bình luận gây kích động của một số sĩ quan quân sự Mỹ gần đây về “mối đe dọa của Trung Quốc” ở biển Nam Trung Hoa (mà Việt Nam gọi là biển Đông) nhằm mục đích “gây bất ổn” trong khu vực, và “chắc chắn sẽ thất bại”.
22 Tháng Ba 2015(Xem: 9604)
Trong các thập niên qua, Trung Cộng đã dần dần khẳng định chủ quyền của chúng trên Biển Đông (Eastern Sea) của Việt Nam. Trong năm 1988, Trung Cộng đã phái các lực lượng hải quân của chúng đến xâm chiếm sáu rạng đá ngầm tại Quần Đảo Trường Sa. Sau đó, Trung Cộng đã xây dựng các kiến trúc kiên cố trên đó để xác định chủ quyền của chúng. Trong Tháng Sáu 2007, Trung Cộng đã vẽ một bản đồ chữ U bao trùm 80% diện tích Biển Đông, tuyên bố rằng vùng đó thuộc chủ quyền của chúng. Trong Tháng Mười Một 2007, Trung Cộng đà thiết lập Huyện Hoàng Sa tại Đảo Phú Lâm (Woody) thuộc Quần Đảo Hoàng Sa (Paracels) để quản trị các Quần Đảo Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam.
15 Tháng Ba 2015(Xem: 8382)
Dù Hoa Kỳ duy trì thái độ trung lập trong cuộc tranh chấp này, họ vẫn giúp Philippines về mặt tư vấn, dưa trên hiệp định an ninh hỗ tương hai nước. Các giới chức Philippines từng nói họ muốn ở và vị trí tốt hơn để có thể bảo vệ chủ quyền ở Biển Đông, nơi đang có tranh chấp với Trung Quốc, Việt Nam, và một số nước
01 Tháng Ba 2015(Xem: 9352)
Hồi-giáo là một Tôn Giáo dạy các Tín đồ phải phục tùng Thượng-Đế một cách hoàn toàn tuyệt đối, không thắc mắc, không bàn cải, vô điều kiện (Hồi được dịch tiếng Á Rập: Islam nghĩa là Phục Tùng. Giáo: Tôn giáo)
24 Tháng Hai 2015(Xem: 10448)
Thái độ của Tổng thống Putin và các lãnh đạo khác khi bắt tay nhau phần nào thể hiện mối quan hệ giữa hai nước trong các bối cảnh cụ thể.
11 Tháng Hai 2015(Xem: 9332)
Thomas A. Bass: Các nhà kiểm duyệt cắt xén những gì từ sách của tôi? Phạm Xuân Ẩn không được phép “yêu” Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ hoặc quãng thời gian ông theo học ngành báo chí ở California. Ông chỉ được phép “hiểu” Hoa Kỳ. Tên tuổi và ý kiến của những người Việt lưu vong bị loại bỏ. Bất cứ những chỉ trích nhắm vào Trung Quốc hay đề cập đến các hành động hối lộ, tham nhũng hoặc phi pháp của viên chức nhà nước cũng bị cắt bỏ. Thậm chí Võ Nguyên Giáp, vị tướng vĩ đại đã đưa Việt Nam đến chiến thắng ở Điện Biên Phủ năm 1954 và đã bị thất sủng trước khi ông qua đời vào năm 2013, cũng bị loại bỏ khỏi nội dung cuốn sách.
29 Tháng Giêng 2015(Xem: 10554)
Cho đến thời điểm hiện nay, có nhiều người hoài nghi trang blog Chân Dung Quyền Lực (CDQL) là của phe Nguyễn Bá Thanh gồm Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang và Nguyễn Bá Thanh dùng đế đấu tố phe Nguyễn Tấn Dũng. Điều này đúng sai, thực hư vẫn chưa xác định được. Cũng có giả thiết cho rằng CDQL là của phe Nguyễn Tấn Dũng đưa ra nhằm “phân hóa cái nội bộ” Nguyễn Phú Trọng. Vậy đúng sai ra sao và nếu CDQL của một phe nào đó thì đòn chí tử của nó sẽ là gì?