HT Thích Minh Tuyên tổ chức Hội thảo: “Phật Giáo và Hòa Bình Thế Giới”

24 Tháng Giêng 201412:00 SA(Xem: 8883)

image023-content
HT Thích Minh Tuyên tổ chức Hội thảo: “Phật Giáo và Hòa Bình Thế Giới”

LỄ HỘI PHẬT NGỌC HÒA BÌNH THẾ GIỚI

 

TỔ ĐÌNH MINH ĐĂNG QUANG

 

3010 W. Harvard Street * Santa Ana, CA 92704 * Tel. (714) 437-9511

 

THƯ MỜI THAM DỰ HỘI THẢO

 

Chủ Đề: PHẬT GIÁO VÀ HÒA BÌNH THẾ GIỚI

 

Từ 9:00 sáng đến 5:00 chiều Thứ Bảy ngày 18 tháng 1 năm 2014

 

Tại Hội Trường Tổ Đình Minh Đăng Quang

 

+++++++++++++

Dưới đây là bài tham luận của ngài Ian Green, Chủ nhân của Linh tượng Phật Ngọc Hòa Bình

THE SPECIAL CONTRIBUTION OF BUDDHISM TO WORLD PEACE

 

By Ian Green

 

All religion talks of the importance of generating peace but it is my view that Buddhism brings

 

two unique and important perspectives to the matter of peace in our world.

 

Firstly it explains that that only through INNER PEACE can we ever gain OUTER PEACE. While we allow for anger, jealousy, lack of forgiveness to rule in our hearts we will never be at peace even with one other person.

 

We should not seek revenge on those who have committed crimes against us, or reply to their crimes with other crimes. We should reflect that by the law of karma, they are in danger of lowly

and miserable lives to come, and that our duty to them, as to every being, is to help them to rise

towards Buddhahood, rather than let them sink to lower levels of rebirth. And of course if we

allow hatred or revenge to rise in our hearts then it is our karma which will bring suffering to

ourselves in this life and in countless future lives. Anger is the real destroyer of our good human

qualities; an enemy with a weapon cannot destroy these qualities, but anger can. Happiness

can never come from hatred or anger. I am sure you have never heard anyone say, "Today I’m

happy because this morning I was very angry."

 

Internal peace is an essential path to achieving peace in the world. The first step along that

path is to realize that the negative minds of attachment and anger are the cause of suffering

for ourselves. We must be vigilant to see that these afflictions are never allowed to take root in

our minds. They are the weeds of our mind. The second step on the path to inner peace is very

simple. It is the clear realization that all mankind is one, that human beings in every country

and of every culture and faith are members of the one and the same family. This brings us to

the second great contribution of Buddhism to peace and that is the concept of UNIVERSAL

 

RESPONSIBILITY

 

Buddhism also explains that this responsibility extends beyond humans to animals and beings

of all realms. Because we all share this planet earth, we have to learn to live in harmony and

peace with each other and with nature. This is no longer just a dream, it is now an urgent matter

of necessity.

 

A good motivation is what is needed: compassion without dogmatic views, without complicated

philosophy; just understanding that others are human brothers and sisters and respecting their

human rights and dignities. That we humans can help each other is one of our unique human

capacities.

 

When we demand the rights and freedoms we so cherish, we should also be aware of our

responsibilities. If we accept the view that others have the same right to peace and happiness as

ourselves, do we not have a responsibility to help those in need?

 

Of course this is not easy and it is easy to become discouraged. But in the words of

encouragement from His Holiness the Dalai Lama…

 

Never give up

Develop the heart

Too much energy in your country is spent

Developing the mind instead of the heart.

Be compassionate not just to your friends but to everyone

 

Be compassionate.

Work for peace in your heart and in the world.

Work for peace and I say again

 

Never give up.

No matter what is happening,

No matter what is going on around you,

 

Never give up./

 

Phật Giáo và Chiến tranh và Chính trị

 

 image025 

LÝ KIÉN TRÚC

Văn Hóa Magazine-California

http://www.nhatbaovanhoa.com

 

Chủ đề bài viết nghe có vẻ trái tai, nhưng theo tôi, đó là một thực thể tương tác không thể chối cãi. Tôi tự nghĩ khi Đức Phật Đà Tất Đạt Đa còn tại thế, ngự trên ngai vàng, Ngài đã nhìn thấy con người đang sống giữa một cộng đồng xã hội luân hồi: SINH - LÃO - BỆNH - TỬ. 

 

Bởi chính Bụt Tất Đạt Đa Cồ Đàm, khi tái sinh lần cuối cùng, Ngài cũng là con người; đã là con người, thì không thể thoát vòng SINH LÃO BỆNH TỬ, trong SINH THÀNH VÀ HOẠI DIỆT.

 

Tôi tư nghĩ: Vậy thì làm sao THOÁT? – Làm sao GIẢI THOÁT cái vòng lẩn quẩn đó? Rất khó mà giải thoát khi SINH LÃO BỆNH TỬ vẫn còn tồn tại, vẫn còn hiện hữu trong CHIẾN TRANH VÀ HÒA BÌNH.

 

Chiến tranh và Hòa Bình là một thực tại bất biến của cộng đồng xã hội loài người. Nó chui sâu vào cả cái đơn vị nhỏ nhất, đó là GIA ĐÌNH. Nó HÙNG HỔ giữa mặt căm thù mặt, nó tóe lửa lên mắt, mắt ghen mắt ghét, thề phanh thây uống máu quân thù - không đội trời chung.

 

Vậy, cách nào để ta xa rời Chiến Tranh: Ta phải ĐI TU.

Vậy, cách nào để ta gần gũi Hòa Bình: Ta phải ĐI TU.

Ta đi tu là ta tự giải thoát, tự diệt khổ.

 

Nhưng, nếu tất cả chúng sinh đều đi tu hết, thì lấy người đâu ra mà kiến trúc một cộng đồng xã hội, còn sặc mùi tử khí chiến tranh, còn sặc mùi chính trị hắc ám.

 

Khi Bụt Cồ Đàm quyết định xuống tóc đi tu, sau 45 năm giảng dậy và hành đạo khổ hạnh, sau 49 ngày nhập định dưới gốc Bồ Đề, uống sữa, ngài hóa độ Đại Tỉnh Thức - Đại Giác ngộ, không còn tái sinh nữa.

 

Dưới gốc Bồ Đề, về địa lý, cây Chuyển Pháp Luân mọc giữa một miền đất sông sâu núi thẳm, thở trong hơi thở Hòa Bình và thuần khiết, hoàn toàn không có mùi tiêu diệt.

 

Nhưng hỡi ôi, lịch sử đã viết, sau khi Bụt tịch diệt nhập Niết Bàn, những cuộc Thánh chiến, Giáo chiến, giữa các người theo Ấn Giáo, Hồi Giáo, Bà La Môn và những người theo Phật Giáo, diễn ra không ngừng, ngay trên quê hương sông sâu núi thẳm của Đức Phật Đà, ngay trong nội bộ TĂNG GIÀ của Bụt, cũng đã có Đề Bà Đạt Đa, và ở những miền đất xa xôi khác, CHIẾN TRANH vẫn liên tục tái sinh thách thức cánh chim HÒA BÌNH.

 

Sau vị Thánh của phương Đông 624 năm, một vị Thánh của phương Tây xuất hiện, đã chỉ cho nhân loại thấy mầm mống của chiến tranh, ẩn nấp trong thiên đường: một con rắn đến dụ dỗ bà Eva thiên thần ăn trái táo. Khi thiên thần ăn phải của độc, chiến tranh bùng nổ.

 

 **

Vào thế kỷ trước Tây lịch, Đạo Pháp của Đức Phật Thích Ca Mâu Ni du nhập vào một vùng thổ cư gọi là Luy Lâu, Giao Châu. Đạo đến, không mang theo giáo mác, súng lớn súng nhỏ, Đạo đến, không tốn một giọt máu, không chảy một giọt lệ, chỉ mang theo NỤ CƯỜI của Bụt và HƠI THỞ của Thiền Sư.

 

Phật giáo Hòa bình từ từ lan tỏa vào hang cùng ngõ hẻm, đến Làng Xã, đến Cung đình Việt Nam. Đạo đã được chứng minh - hiện hữu trong hầu hết các lãnh vực Kinh tế, Văn hóa, Xã hội, và đặc biệt Chính trị.

 

Đạo sáng ngời nòi giống Hồng Lạc; Ni cầy cấy lúa; Tăng mở trường học, Cư sĩ thiết kế văn minh; Vua lấy dân làm gốc, Tướng mở mang sơn hà .…

 

Trong những con đường của Đạo, con đường chông gai nhất có lẽ con đường Chính trị Đạo. Đã có nhiều thời kỳ, nhiều thời đại nước Việt, có nhiều NHÀ TU xuất thân từ THIỀN MÔN ra làm chính trị, lãnh đạo chính trị. Ngược lại, cũng có nhiều nhà chính trị, cởi áo Hoàng bào, xuống tóc đi Tu, giã từ bụi bặm.

 

Trong lịch sử nước Việt triều Lý, triều Trần, Vua Trần Nhân Tông nửa đêm trốn ngai vàng tìm đường lên núi Yên Tử … để tu.

 

Vua lập ra thiền phái Trúc Lâm. Trúc Lâm Đầu Đà đại diện cho giới quý tộc, Pháp Loa Thiền Sư đại diện cho giới nông dân, Huyền Quang Thiền sư đại diện cho giới sĩ phu. Ba giới này tiêu biểu cho xã hội nước Việt thời bấy giờ, được Thái thượng hoàng Giác Hoàng Điều Ngự tổng hòa tuyệt diệu mọi tầng lớp nhân dân, tạo nên một sức mạnh vô địch cho một quốc gia đất ít người thưa, rung trời chuyển đất, sóng gầm gào thét, tam đầu chế Thái thượng hoàng, Hoàng đế, Tể tướng chỉ huy ba cuộc chiến vệ quốc lừng danh, đập tan mưu đồ xâm lược bành trướng phương Nam của một quốc gia láng giềng to lớn.

 

Nhưng cuối cùng, thay vì say men chiến thắng, say sưa chủ nghĩa bách chiến bách thắng Vua chỉ muốn bước theo chân Phật, bóng hình dựa vào vách núi, đi tu.

 

Lại nhớ chuyện: Thái sư Thiền sư Trần Thủ Độ dẫn bá quan văn võ lên núi hạ lệnh: Vua ở đâu, triều đình ở đó! Trước hành động “vô chấp” của Thái sư Trần Thủ Độ, Thiền sư dù buồn rầu, vẫn phải phất áo cà sa xuống núi, vẫn phải tha phương giải trừ mê tín, cứu đời.

 

Hành động của Thái sư Trần Thủ Độ gióng lên tiếng chuông: CHÍNH TRỊ không thể tách rời khỏi CHIẾN TRANH và HÒA BÌNH AN LẠC. Dù chiến tranh phát động dưới hình thái nào, dủ hòa bình dưới cội bồ đề nào, Phật Giáo có thể, hay không thể, tách rời khỏi Chính trị; và nếu, không thể tách rời được, thì Phật giáo phải có thái độ chính trị, và nếu đến lúc dân đòi, nước cần, thì phải làm chính trị.

 

Nhưng nếu như vậy, CHIẾN TRANH và CHÍNH TRỊ có là bản thể của Phật Giáo không? Đó là một câu hỏi của hôm nay, bởi vì quanh đây, chiến tranh hủy diệt và chính trị u mê đang ẩn náu, sẵn sàng lộ diện.

 

Những người gọi là lãnh đạo trong cộng đồng xã hội Việt Nam hiện nay, không ít thì nhiều không theo đạo này thì theo đạo khác; trong nước ta còn có những người theo “đạo” Mác Xít Lênin Nít. Những người theo loại “đạo” này đang làm khổ dân tộc. Trong đầu của họ Hòa bình thì ít mà Chiến tranh thì nhiều. Họ gây thù chuốc oán lung tung.

 

Chúng ta có thể “thông cảm” cho những người làm bá trị kiểu đó, nhưng có những người đứng trong vị trí lãnh đạo tôn giáo cũng làm chánh trị thì sao?

 

Trước khi làm Vua nước Thái Lan, ngài vốn là một Thiền sư. Trước khi là Quốc trưởng nước Tây Tạng, Dalai Lama là một Thiền sư. Trước khi là Vua nước Đại Việt, ngài là một tỳ kheo. Một góc độ chung, triết lý chính trị của ba vị Vua này hầu như lấy Đạo Phật làm nền tảng lý tắc cho chính khí hòa bình và nhân ái.

 

Việt Nam ta gần đây, có nhiều Thiền sư ý kiến: “Phải tách rời tôn giáo ra khỏi chính trị”. Nhiều ý kiến “cực đoan” cho rằng tôn giáo mà không tách ra khỏi chính trị thì Cộng đồng Xã hội Dân sự và thế lực chính quyền sẽ có chiến tranh, dù là cuộc chiến dưới nhiều hình thái khác nhau, dù là cuộc chiến không tiếng súng, nhưng ngập ngàn bạo động, giam hãm và tù đầy.

 

Thiền sư Thích Quảng Độ yêu cầu nhà nước CHXHCNVN tách rời tôn giáo ra khỏi Mặt trận Tổ quốc Việt Nam. Quả là một ý kiến chính trị táo bạo đối đầu trực tiếp với chính quyền, một thông điệp chính trị rất khó chịu đối với một nhà nước vẫn còn lưu luyến “đạo” cộng sản.

 

Thiền sư Thích Quảng Độ đã dùng biện pháp chính trị đối với thế quyền, còn đứng về phía tổ chức Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống Nhất, Ngài liên tiếp ấn ký Giáo chỉ 9, Giáo chỉ 10 … Ảnh hưởng chính trị của hai Giáo chỉ này làm tan hoang tan nát cộng đồng Phật giáo Việt Nam hải ngoại, một cộng đồng tích lũy sức mạnh chống cộng vô song từ quá khứ đến hiện tại. Hai Giáo chỉ tác động mạnh đến nỗi, Hòa Thượng Thích Tâm Châu phải lên tiếng hai lần đề nghị Thiền sư Quảng Độ do tù đầy, do tuổi già sức yếu, đề nghị ngài nên giải nhiệm công việc, giải tán cái gọi là phòng “thông tin độc địa” kia đi, cho cộng đồng Phật giáo, Phật tử hải ngoại bình yên tu tấn.

 

Rất may, trong hàng ngũ các Giáo phái Phật giáo hải ngoại, những Phật tử, những Tăng sĩ có gốc tích người miền Bắc, có gốc tích người miền Nam “thoát nạn binh đao” của Giáo chỉ 9, Giáo chỉ 10; những Tăng sĩ, Cư sĩ, Phật tử có gốc tích người miền Trung chịu nhiều đau khổ nhất.

 

Nhìn về trong nước, đất Việt ta, Biển Đông ta, dân ta, trong đó có hàng chục triệu Phật tử, đang đứng trước bờ vực của chiến tranh, Biển Đông đang đối mặt với liệt cường xâu xé. Sự tồn vong của khu vực mấp mé bên yếu tính thăng hoa.

 

Ngồi yên, bất bạo động có giải quyết được Biển Đông không?

Ngồi yên, an nhiên tự tại có đóng góp vào biến cố sinh tử Biển Đông không?

 

Xin Phật giáo, Phật tử Hòa bình Thế giới hãy mở rộng vòng tay nhân ái cứu lấy viễn ảnh đen tối của lò thuốc súng này?

 

Lý Kiến Trúc

 

(Nhân ngày Hội thảo “Phật Giáo và Hòa Bình Thế Giới” do Hòa Thượng Thích Minh Tuyên, Viện chủ tổ Đình Minh Đăng Quang tổ chức Thứ Bẩy 18/1/2014 tại thành phố Santa Ana, California, USA)./

 

Tòa soạnsẽ tiếp tục đăng các bài tham luận khác trong số báo kỳ tới.

 

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++